Một hạt giống được gieo mầm không được tưới nước sẽ khô héo đi mà chết. Còn tình yêu một khi đã được gieo vào trái tim ai đó thì chắc hẳn sẽ không dễ dàng lụi tàn chết đi.
Tình yêu nơi em đã đâm chồi nảy lộc và vững chắc đi qua thời gian. Và ngay lúc này em biết tình yêu đâu phải chỉ yêu không là đủ. Tình yêu còn phải có can đảm và kiên trì đi qua tất cả. Vì khi yêu thương một người trong âm thầm thì lắm lúc đớn đau vô cùng và chờ đợi một ai đó quả thật là khoảnh khắc cô đơn nhất trong cuộc đời này.
Để xoa dịu lòng mình trong những giây phút không có anh, em đã tự tạo dựng một thế giới hão huyền… Những cử chỉ hằng ngày của anh đối với bao cô gái khác lại trở nên thật đặc biết với em, trong thế giới nhỏ bé của em điều đó đáng giá biết chừng nào…
Có thể ai cũng bảo em ngốc, khi cứ đeo đuổi khóc lóc chạy theo một người không thuộc về mình. Nhưng tình yêu nó vốn kì lạ như vậy, đôi khi em không kiểm soát nổi mình, lí trí đã nhường đường cho cảm xúc được bộc phát hoàn toàn. Nhưng dù sao em cũng chưa từng hối hận vì gặp anh và yêu anh là điều tuyệt vời nhất.
Thà cho bản thân được sống với chính mình còn hơn gò bó rồi lại bế tắc, thà thắp lên một que diêm còn hơn ngồi trong đêm dài tăm tối, thà em cứ dại khờ chạy về phía anh mà bỏ mặc sau lưng mọi đàm tiếu…
Em muốn được sống trọn vẹn với tình yêu của thời thanh xuân này. Vì em biết nhiều năm sau em sẽ không còn can đảm như bây giờ mà dè dặt lo lắng đủ điều, khi còn trẻ thì người ta ít sợ đổ vỡ và dám chấp nhận hơn.
Cứ can đảm yêu, cứ can đảm sống, đừng đặt ra giới hạn nào cho mình, dám cho đi, dám chấp nhận, dám yêu thương, dám đánh cược…
Con đường em đang đi liệu có phải là mãi mãi, con đường bước về phía anh, còn tình yêu nơi anh cũng chỉ là cái ngoái đầu? Có bao giờ anh dừng lại và nhìn về phía em không anh?
Cô gái đã dám đánh cược với tuổi thanh xuân của mình là yêu anh dài lâu…
“Có những thiên đường không tên
Nên ta đã đôi lần hạnh phúc mênh mang vô định
Trôi dạt về miền yêu thương mộng mị
Có những thiên đường không tên
Ta đắm chìm với những ngọt ngào ảo tưởng
Không rõ đôi bờ hư thực, cứ mãi dại khờ
Có những thiên đường không tên
Do ta gầy dựng bằng niềm vui từ một người khác
Và ngỡ rằng người hạnh phúc thì ta cũng vui cười
Có những thiên đường không tên
Xoa dịu nỗi đau bằng những mảnh hồi ức xưa cũ
Cứ chắp vá thêu dệt những lỗ hổng loang lổ
Có những thiên đường không tên
Người xuất hiện trong cơn mơ dài mỗi đêm
Ta thức dậy với nụ cười nơi khóe môi
Có những thiên đường không tên
Để ta âm thầm yêu thương một người thật nhiều
Yêu trọn vẹn như tình yêu chốn thiên đàng
Có những thiên đường không tên
Cho ta mãi giữ nguyên tình đầu trong veo như nước mắt của trời
Dẫu đau thương nhưng chưa từng hối tiếc
Có những thiên đường không tên...